Có đôi lúc nhớ anh nhưng em chỉ biết khóc trong im lặng. Đã hơn một tuần nay anh không lên face, em thấy lo lo cho anh. Em cảm giác có gì đó không ổn với anh thì phải bởi mỗi lần lên face em thấy anh đều đăng một trạng thái hoặc chia sẻ tâm sự hay bức ảnh của một trang nào đó. Có vớ vẩn không khi em nghĩ vậy anh nhỉ, nhưng em không biết làm sao cả bởi em không phải là người anh yêu. Em - một cô gái gai góc, mạnh mẽ - mọi người thường bảo vậy, bên cạnh em có nhiều người theo đuổi nhưng họ luôn nhận được lời từ chối lạnh lùng của em, vậy mà em lại thích anh - yêu anh rất nhiều. Em biết anh có mối tình 4 năm rất sâu nặng, cả hai là tình đầu của nhau, có nhiều lý do mà hai người chia tay. Đối với anh không ai thay thế được chị ấy và em cũng không mong muốn làm được điều đó bởi ai cũng có quá khứ và em tôn trọng điều đó. Trước khi gặp nhau anh đã từng bảo rằng em không qua được anh đâu, lúc đó sao em thấy ghét anh vậy. Thế mà đúng thật, em không vượt qua được. Anh có biết không mỗi lần lên face thấy nick anh sáng là em hạnh phúc lắm, lúc đó em thấy tay mình run không gõ nổi bàn phím dù anh có nói chuyện với em đâu. Hằng ngày em vào face xem anh như thế nào, có chuyện gì không, anh có buồn không hay chỉ được nhìn anh thôi... chỉ lặng lẽ như vậy. Ngày 12/12/2012 là ngày đẹp đúng không anh, em muốn gặp anh chỉ để có một ngày thật ý nghĩa với tình yêu hợp đồng này, nhưng không, "Anh với em chấm dứt hợp đồng tại đây em nhé". Sao không là ngày hôm sau mà là ngày đó hả anh? Cảm giác đau thắt ở lồng ngực nhưng em không có quyền lựa chọn, có lẽ đi hết cuộc đời em sẽ không bao giờ quên được ngày đó. Dù mình đi chơi với nhau chỉ ít lần nhưng nó là những kỉ niệm, anh bảo em hãy quên đi. Nhưng không, em không quên được anh à, em không cho phép quên nó đâu. Có đôi lúc nhớ anh nhưng em chỉ biết khóc trong im lặng, muốn được gặp anh nhưng em có là gì để đến bên anh bây giờ. Anh à, có lẽ em yêu đúng người nhưng sai thời điểm anh nhỉ? Anh lạnh lùng là điều mà em thích nhất, nhưng sự lạnh lùng đó chỉ dành cho chị ấy không phải em. Đôi lúc em tự nghĩ tại sao lại yêu anh, nhưng em không trả lời được chỉ biết là như vậy thôi. Và em nghĩ rằng anh có đủ thông minh để biết được điều đó. Anh đẹp trai, công việc ổn định lại là một người thông minh, bên cạnh anh có rất nhiều người con gái theo đuổi còn em chỉ là một cô sinh viên đã có gì trong tay đâu lại là người đến sau nữa chứ. Nếu được lựa chọn một lần nữa thì em vẫn yêu anh nhưng em sẽ không làm hợp đồng yêu như vậy đâu anh mà em sẽ giữ lại tình cảm đó, để em làm một cô em gái có thể chia sẻ cùng anh những buồn vui chứ không phải là người xa lạ như bây giờ. Yêu một người thật khó nhưng để quên đi người mình yêu còn khó hơn, vậy mà anh còn bảo em là hãy tìm hiểu một người nào đó là vừa. Vâng em sẽ làm như vậy nhưng chỉ khi em quên được anh, còn hiện tại thì em chưa làm được điều đó. Bây giờ sau những chuyện xảy ra có lẽ rất khó để được gặp anh, nói chuyện với anh dù anh và em cùng thành phố. Em chúc những điều tốt sẽ đến với anh, nếu anh và chị ấy còn yêu nhau thì hãy về bên nhau anh nhé, em thực sự chúc phúc cho hai người. Em sẽ đứng từ xa để nhìn anh, dõi theo anh chỉ cần một lúc nào anh đó anh có thể nghĩ về em thôi.